Sự kiện: Hương quê
Tháng Năm về, khi tiếng ve kêu râm ran, mang theo những chùm phượng đỏ rực, những bông bằng lăng nhuộm tím góc trời... Và tháng Năm về, các cô, cậu học trò lại bắt đầu mê mải với mùa thi, mùa chia tay cùng những dòng lưu bút...
Tháng Năm, rực sắc hoa phọng đỏ (Ảnh: Internet)
Thời gian lặng lẽ trôi!Thấm thoắt đã gần chục năm tôi rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè. Vậy mà chỉ mới đây thôi, tôi vẫn là cô học trò tinh nghịch, hay trêu chọc cô giáo dạy môn Giáo dục Công dân mỗi khi cô lên lớp, hoặc bất ngờ đi kiểm tra đồng phục của các bạn lớp khác để... "bắt lỗi". Ba năm cuối của tuổi học trò ngồi trên ghế nhà trường phổ thông, tôi cảm nhận được sự hy sinh thầm lặng của cô giáo dạy Văn, sự nhiệt tình của thầy giáo dạy Ðịa, sự ân cần của “người mẹ” dạy Hóa.
Mặc dù xuất phát từ những vùng quê khác nhau của mảnh đất Thái Bình, nhưng các thành viên trong lớp luôn hòa thuận, đồng lòng, sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống. Phải chăng, thời gian có thể dừng lại một chút để ta có thể sống lại thưở học trò, cho ta sống thêm một lần thôi để ta biết trân trọng khoảnh khắc này. Và phải chăng, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hiểu ta hơn.
Màu đỏ của phượng, màu tím của bằng lăng và màu trắng tinh khôi của chiếc áo dài ngày ngày ấy như vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi. Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong sáng và tinh khôi là vậy, ôm sao cho hết, ôm sao để được tròn đầy những gì đã qua.
Hôm nay sao vắng vẻ và yên tĩnh quá. Gần chục năm quay trở lại mái trường, cái cảm giác ngày ấy lại tràn về trong tôi. Giọng hát ấy, tiếng khóc ấy, tiếng cười ấy như vẫn còn văng vẳng quanh đây. Thời gian trôi nhanh, lớp học trò khác lại đến rồi đi, để rồi sẽ thành công, vững vàng, bản lĩnh trên quãng đường phía trước.
Theo Đặng Anh (Báo Thái Bình)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét