Thứ Ba, 3 tháng 2, 2015

MÙA XUÂN LÁ KHÔ ( HÒA TẤU)


                   Nhặt lá trong vườn

                                                                              (  LTKhkontum sưu tầm )

Mùa mới lại về, cây cối đâm chồi nảy lộc, những chiếc lá già khô rời cành như quy luật của tạo hóa. Lá trong vườn rụng nhiều, mỗi sáng thức giấc nghe tiếng chim líu lo chuyền cành, mẹ nhắc con ra quét lá khô dọn vườn. Mỗi gốc cây, mỗi tán lá đều làm con nhớ đến hình dáng ngoại. Giờ thì ngoại đã xa con và mẹ 5 năm rồi.


Ngày ngoại còn bên đời con, mỗi sáng sớm khi con còn ngái ngủ ngoại đã lom khom sau vườn quét lá, ngoại chăm từng gốc cây đợi mùa ra bông kết trái. Mùa đông năm ấy, ngoại bị tai biến phải nằm liệt giường. Đó là mùa đông lòng con cảm nhận được nỗi buốt giá hắt hiu. Con và mẹ khóc hết nước mắt, ngoại không nói được, không đi lại được, lá trong vườn rụng từng lớp dày xào xạc, vườn vắng cô liêu. Mẹ đưa ngoại đi bệnh viện để chạy chữa, con ở nhà một mình và thấy như đất trời mịt mờ giông bão vây quanh đời con. Ngoại nằm đó, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn mẹ con mà chẳng nói nên lời, chỉ còn bàn tay trái cử động ngoại xoa đầu con, rồi ngoại khóc. Mùa đông ấy con tròn 18 tuổi, cái tuổi đánh dấu sự trưởng thành cũng là lúc con biết rằng, ngoại sẽ vĩnh viễn không thể trở lại như ngày xưa. Con đau xót, con không tin sao cuộc đời lại dành cho ngoại nhiều nỗi mất mát đến thế, con tự đánh vào cơ thể con những lằn roi như để xác tín rằng những gì diễn ra là sự thật. Đêm ấy con không thấy đau về da thịt nữa, con chỉ biết trái tim con như vỡ ra, con gào khóc, con cầu xin ông trời và đấng tối cao mang ngoại về với cơn, ngoại hiền từ cười nói dịu hiền.
Đã có lúc con muốn buông xuôi, trong đêm đông lạnh căm ấy, mẹ vẫn nuôi niềm hy vọng đưa ngoại đi bệnh viện, con nằm một mình, con không muốn thở nữa, con nhắm mắt và thấy dường như cơ thể con bất động, con nghĩ mình chẳng chịu đựng được nỗi đau này thêm nữa rồi. Con muốn mình chẳng nhìn thấy gì nữa, con nhắm mắt và cứ nằm im như thế, hình ảnh ngoại hiện về trong tâm trí con. Con òa khóc, con nuối tiếc vì những gì mình nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Rồi con cũng vượt được những yếu đuối đó, vì con biết ngoại sẽ rất buồn nếu cháu gái ngoại yêu thương lại không vững vàng trước sóng gió cuộc đời. Con ôn thi lại, rồi con đi học xa nhà, nhìn lá rụng giao mùa lòng con chòng chành nhớ ngoại.
Ngoại nằm liệt 3 năm thì ra đi, ngoại đi vào mùa mưa, đất trời như tiếc thương khóc hoài không thôi. Bà con chòm xóm đưa ngoại về với đất, đoạn đường sao quá xa xôi, đoạn đường mà đã ngàn lần đôi chân ngoại in dấu, đi qua bao đồi rẫy mà ngoại đã vượt qua để nhặt nhạnh từng hạt rớt rơi nuôi con nên người và đi qua giông bão của lòng con.
Sáng nay con ra vườn, lá sau đêm gió rụng nhiều, con ngồi nhặt lá mà lòng thương ngoại biết bao. Ngoại như lá già về cội, con như chồi non thấp thoáng trên cành. Đời còn nhiều nắng mưa giông bão, nhưng con sẽ vững tin đón nhận, vì con biết bên con luôn có hình bóng ngoại chở che, vỗ về, yêu thương.
LÂM HẠ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét