Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2016

Chàng Tây " toát mồ hôi hột" khi ngồi ăn cỗ ở Việt Nam.


Câu chuyện được cho là do một chàng Tây kể lại về bữa cỗ của người Việt, tuy không mới nhưng hiện đang rất nóng trên mạng xã hội với tốc độ lan truyền chóng mặt. 
Đoạn chia sẻ của anh chàng Tây như thế này:

"Tất cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho mình gia vị và những thứ cần thiết.
Những người trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.
Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều gì đấy nhưng có vẻ không quan trọng.
Noi gương những người đàn ông, đám phụ nữ thì tay lôi ra từ đĩa hay dùng đũa khoắng vào trong các nồi to hơn tìm kiếm một vài thứ mong muốn, khi vớt được một chùm trứng gà còn nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít reo ồ lên.
Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.

Tôi thực sự không biết là bữa ăn đã bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu, một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng rau còn thừa trở về đĩa.
Số trẻ em vừa ăn vừa nói chuyện huyên náo và xô đẩy nhau rất hiếu động. Cứ mỗi lần mấy người đàn ông chọc đũa vào một đĩa xào thơm phức họ lại gào lên với những người xung quanh: Ăn đi, ăn đi.
Một phụ nữ đang múc đồ ăn cho chính mình chợt rụt phắt tay lại khi ai đó cũng thò đũa vào tô đồ ăn đó, chị ta có vẻ nhún nhường thái quá và hình như chưa ăn được bao nhiêu dù bữa ăn kéo dài đã gần 1 giờ đồng hồ, thời gian quá dài để bắt dạ dày phải liên tục nhận thêm đồ ăn.
Những vị cao niên được trọng vọng thấy rõ trong bữa ăn, họ ăn ít và thường xong đầu tiên. Một cô gái như từ dưới đất chui lên bưng đến một khay nước trà rất nóng kính cẩn mời những ông già.
Các ông mỗi người ngậm một cây tăm nhỏ xíu trong miệng liên tục cà qua cà lại như cách người ta sơn hàng rào không mỏi mệt, bắt đầu uống trà.
Một ngụm trà nuốt vào sau đó họ chép miệng liên tục, rồi một ngụm nữa súc ộc ộc trong khi đám đông vẫn miệt mài ăn và thả đồ ăn vào chén của nhau.
Chợt một người phụ nữ quát to với đứa nhỏ có lẽ là con, không hiểu chị ta nói gì, nhưng thằng bé ngồi thụt ra khỏi chiếc chiếu, bẽn lẽn cúi mặt.
Chị ta gầm gừ giật chén cơm trên tay nó, chan súp và lấy thêm các món khác còn lại trên mâm, giúi trở lại vào tay nó, miệng vẫn không thôi gầm gừ.
Sau này có dịp tiếp xúc với những người bạn Việt, tôi biết có một nguyên tắc trong bữa ăn với đám trẻ nít : lúc đầu họ khuyến khích chúng ăn nhanh ăn nhiều cho mau lớn.
Sau đó họ nói : ăn uống phải liên tục quan sát những người xung quanh và điều chỉnh hướng ngồi của mình cho hợp lý, còn thế nào là hợp lý và quan sát những người xung quanh để làm gì thì mỗi bà mẹ dạy con một kiểu.
Ai đó sau khi mút đũa chụt chụt bỗng dùng chính đôi đũa đó gắp thả vô trong đĩa tôi một miếng thịt hình thù kỳ dị, tất cả ồ lên : "Ngon lắm, ngon lắm". Tôi hơi ghê và băn khoăn liệu rằng những thứ mà họ thấy ngon thì tôi có thấy ngon hay không?
Bằng sự thận trọng cần thiết, tôi hiểu rằng phải nhường nó cho người lớn tuổi. Miếng ngon đó đi lòng vòng rất lâu trong các đôi đũa ướt nhẫy, cuối cùng nó thuộc về người chủ thực tế của gia đình.
Một người đàn ông gầy và khắc khổ, vừa nhai nát nó, anh ta vừa rên rỉ trong miệng những lời bình luận thì phải.
Không ai nghe và cũng không ai trả lời, mọi người còn túi bụi thu gom các thứ cần thiết để cho vào một miếng "bánh đa" vừa được nhúng trong nước cùng với rau sống được vẩy lung tung ướt cả mặt người ngồi bên.

Cái chính rút ra được là: Có những thứ sẽ thừa rất nhiều, có những thứ bị thiếu ngay trong chục phút đầu.
Tôi cho rằng đây không chỉ là lỗi của đầu bếp, mà còn chính là lỗi của những người ăn, khi họ không chỉ ăn mà lại tự thấy có trách nhiệm thúc ép người khác phải ăn những món mình thấy ngon.
Và như tôi đã trải qua khi lấy một miếng ức con gà: "Đừng ăn! Đừng ăn! Không ngon! Không ngon!"... tức là ngăn cản người khách ăn một món mà chính họ bày ra đĩa vì nó... không ngon???
Khi bữa ăn kết thúc không ai dám động vào miếng "chả" cuối cùng nằm lại trên đĩa như kiểu nó bị tẩm thuốc độc, cũng không hiểu vì sao.
Ôi ! Một phong cách ăn uống độc đáo! Dù sao tôi thấy bữa ăn của họ tuy căng thẳng, mất trật tự và vất vả quá mức nhưng cũng rất khó quên và rất thân mật với các nguyên tắc vừa mơ hồ vừa nghiêm khắc...


Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Một thoáng nhà thờ Gỗ

authorBài, ảnh: Thanh Ly  

(Dân Việt) Tôi đến thăm Kon Tum một ngày cuối tháng 6. Ước mơ chiêm ngưỡng mùa hoa dã quỳ không thực hiện được nhưng còn nguyên vẹn những cảm xúc về ngôi làng Kon Klor xinh xắn; về một tòa Giám mục thanh thoát, yên bình với hai hàng sứ nở hoa trắng muốt, thơm dịu dàng ...

Và đặc biệt là, dẫu bây giờ đã thực sự rời xa mà sao vẻ đẹp màu nâu vàng cà chít của nhà thờ Gỗ nổi bật giữa bầu trời xanh cứ ám ảnh trong tôi.
Tọa lạc ngay trung tâm thành phố Kon Tum, nhà thờ Gỗ với  hơn 100 tuổi đời vốn là niềm tự hào của người dân nơi đây. Đầu thế kỉ XIX, theo  con đường “Muối, gốm sứ và cồng chiêng” từ Quảng Ngãi lên Kon Tum, hàng loạt các  nhà thờ bằng gỗ hoặc tre, tranh nhỏ  được người Pháp xây dựng.  Năm 1913, linh  mục Giuse Decrouille quyết định xây dựng ngôi nhà thờ lớn với vật liệu là gỗ cà chít để phục vụ cho việc truyền đạo; đến năm 1918 nhà thờ gỗ mới hoàn tất.
 mot thoang nha tho go hinh anh 1
Chính diện nhà thờ gỗ Kon Tum.
Toàn bộ nhà thờ được đặt trên sàn giống kiểu nhà người Ba Na, cao hơn một mét so với mặt đất. Bên trong nhà thờ là một hệ thống công trình khép kín,...  Các công trình trên đều xây dựng từ gỗ cà chít, một loại gỗ nổi tiếng là bền chắc; tường bằng đất sét trộn rơm theo truyền thống của người miền Trung.
Đến thăm nhà thờ bất cứ thời điểm nào trong ngày, dù tiết trời buổi  sương mù lãng đãng vây quanh hay buổi trưa trời hanh heo gió núi thổi, du khách đều cảm nhận được vẻ đẹp uy nghiêm, sang trọng của kiểu kiến trúc phương Tây pha lẫn sắc thái văn hóa dân tộc Ba Na.
Kỳ diệu nhất là khi bước vào trong giáo đường, một không gian mở ra thênh thang, rất nhiều khung cửa kính màu vẽ các điển tích trong kinh thánh, các khung cửa này tạo nên một thứ ánh sáng tráng lệ cho giáo đường. Đặc biệt  sau khi tham quan, chiêm ngưỡng bên trong nhà thờ, du khách thong dong thả bước trong hoa viên, rồi không thể không ồ lên ngỡ ngàng trước bức tượng thân gỗ nguyên sơ Đức Mẹ, hay thánh giá và các tượng trang trí  bằng gốc rễ cây rừng làm không gian mang đậm màu sắc đại ngà...
Một chiều, khi mưa phơ phất tràn qua góc phố đang ở, chợt nhớ tha thiết nhà thờ Gỗ Tây Nguyên. Ở đó, có những tà áo dài thấp thoáng đi về phía giáo đường. Và cả màu gỗ  nâu vàng đã qua bao mùa sương nắng cùng lời rì rầm của gió núi như muốn nhắn nhủ  lữ khách một lần quay trở lại...
 mot thoang nha tho go hinh anh 2
 mot thoang nha tho go hinh anh 3
Nhà thờ từ hướng cổng phụ bên phải.
 mot thoang nha tho go hinh anh 4
Bên trong giáo đường nhà thờ Gỗ.
 mot thoang nha tho go hinh anh 5
Khung cửa kính màu vẽ các điển tích tạo nên một thứ ánh sáng tráng lệ cho giáo đường.
 mot thoang nha tho go hinh anh 6
Một góc hoa viên nhà thờ.
 mot thoang nha tho go hinh anh 7
Du khách vui chơi nơi hoa viên nhà thờ.
 mot thoang nha tho go hinh anh 8
Tượng Đức Mẹ được làm từ một thân gỗ nguyên sơ.